CÂU CHUYỆN HÈ CÚA CÔ - BÉ Hưng-Yên
Cứ mỗi lần tôi nghe lũ bạn khoe rằng chúng nó được tiền quà bánh hàng ngày trước khi đi học, tôi lại về kể lại cho Ba Mẹ tôi nghe. Ba tôi nói ngay rằng, đối với Ba th́ tiền ấy chỉ có thể là tiền lương của những người lănh v́ họ có công ăn, việc làm mà thôi. Ba tôi c̣n thêm rằng, Ở trong cái nhà này th́ chỉ có Ba và Mẹ là hai người làm việc.
|
Ba Mẹ đă lo cho chúng tôi đầy đủ cơm áo sách vở mỗi ngày mà chả hề đ̣i hỏi ǵ cả đến tiền công xá từ chúng tôi, th́ chúng tôi cũng không có nên đ̣i cái tiền ấy làm ǵ cho vô ích. Nếu thực sự muốn, th́ phải có làm mới có hưởng. Có nghĩa dản dị là phải chăm chỉ học hành để được điếm cao ở nhà trường và hạnh kiểm phải thật là tốt mới được tiền thưởng từ Ba Mẹ.
Và như thế là chấm dứt từ đấy, cái câu chuyện ṿi tiền của tôi. Và cũng v́ vậy mà cho nên rằng, cái số tiền góp nhặt của tôi lúc bấy giờ nó thật rất ư ít oi kém cỏi. Chả v́ là, nó được gom góp từ những lần kết quả học cật lực ở nhà trường hoặc là từ những ngày Tết, tiền ĺ x́ từ người lớn. Vỏn vẹn, chỉ có vậy mà thôi.
Ba tôi lại c̣n bảo thêm là dành dụm th́ nó cũng là một cách để làm ra tiền nữa. Tôi thật chẳng hiểu ǵ khác hơn là "Chớ có chi tiêu ǵ vào cái số tiền ấy của ḿnh "
Vâng đúng là như vậy, đó là mỗi một cái "giáo điều" mà tôi đă cặm cụi theo rất vất vả về tiền bạc, vào lúc bấy giờ, những ngày tháng chật vật của cô bé mới chừng độ mười hai tuổi lớn.
Tuy nhiên tôi lại chả lấy ǵ làm phiền hà lắm, v́ nói cho đúng ra th́ quả cũng rất thích thú mỗi khi ngắm nghía cái gói tiền của tôi nó nảy nở dày cộm hơn lên. Nhất lại là vào cái lúc tôi đang vui như cái lúc này đây.
Mọi điều chung quanh tôi đều đang thật tốt đẹp.
Chỉ riêng cứ nghĩ tới những cái ngày sắp tới đây, sau ba tháng hè này, là hồn tôi phơi phới bay bổng. Tôi cảm thấy như là ḿnh sắp sửa biến ra thành tiên nữ không chừng. Tưởng như là, ḿnh đang mọc cánh để bay là đà khắp chốn trời xanh.
Cái ngày mà trường Trung-Học sẽ mở rộng cửa, đón bước chân tôi vào. Tôi nghĩ đến chiếc áo dài sẽ bắt đầu được mặc nó trong những ngày đi học ở cấp trung học của tôi. Tôi liên tưởng đến những tà áo phất phơ trong gió cuả chị Hiền và các bạn chị. Họ sao trông quá là đẹp trong những tà áo trắng và tôi thật rất vô cùng ngưỡng mộ họ. Tôi khao khát đến những ngày tháng sắp tới ấy.
Mà đúng là như vậy, tôi đang ở vào một mùa hè tươi đẹp nhất trong đời.
Cảm thấy quá là hạnh phúc, tôi đi lại tới lui trong nhà, chợt nảy ra cái ư định phải mua cho ḿnh một món quà ǵ hay hay mới được. Tôi bèn đi lại cái hộp bí mật, mở cái nắp hộp ra - cái hộp đựng gia-tài của tôi đấy. Tôi đếm đi đếm lại cái xấp giấy thơm tho, vuốt ve măi những góc bị nhăn nheo lại cho nó thật là thẳng thớm. Toàn là tiền ĺ x́, mùi Tết như hăy c̣n phảng phất đâu đây.
Sau khi đă chán chê cái việc đếm tiền, tôi lại bèn đổi ngay cái ư định mua quà cho ḿnh lúc năy. Rút tờ giấy một đồng bỏ vào túi áo, rồi th́ tôi lại cẩn thận âu yếm cất đi cái gia-tài quí báu ấy vào cái ngăn tủ chỗ cũ. Tôi vừa nhớ ra chuyện cần phải đi mua keo hồ, để c̣n làm cho xong cuốn album h́nh bằng tay của tôi. Tôi dự định sẽ phải hoàn tất nó, nội trong cái mùa hè này, trước khi vào niên-học mới. Bụng ngẫm nghĩ "Thôi th́ hăy để cái việc mua bán kia vào một dịp khác vậy."
Ra chợ là lối đi độc-nhất mà tôi biết để mua keo hồ, tôi vẫn thường mua giấy bút cúa bà bán hàng xén ở cái góc chợ.
Chợ vào buổi xế trưa thật là vắng vẻ, đang khi định hướng t́m lối tắt để đến tiệm của bà hàng xén, th́ mắt tôi chạm phải một gương mặt thật là quen, tôi reo lên" A, chị Hằng Nga! "
Hằng Nga là bạn học chung một lớp với tôi từ năm lớp ba, Tiểu Học. Chị hơn tôi độ ba bốn tuối, chị có mái tóc dày và đen bóng, luôn thả dài xuống lưng, nước da chị trắng bóc như tiên, và c̣n đôi măt to đen của chị mà lại dường như, lúc nào chúng nó cũng trông buồn vời vợi. Tôi rất thích chị, không chỉ phải là chị có một cái tên thật là thơ mộng, mà c̣n v́ là chị học rất xuất săc ớ trong lớp cúa tôi nữa .
Chúng tôi chơi khá thân với nhau.
Bất chợt gặp nhau đây thật là quá vui. Chúng tôi ríu rít như chim. Lại hơn nữa, chị bỏ học năm ngoái, cho nên lại càng có thêm nhiều điều để mà tâm sự.
Hằng Nga kể cho tôi nghe, chị mới có một người bạn trai tên Lâm, và thêm rằng chính Lâm cũng biết về tôi nữa.
Theo như lời của Hằng Nga, th́ có lẽ anh ta đang ở cùng xóm với tôi. Tôi ngẫm nghĩ là một đôi khi loáng thoáng, có nghe ai đó nói rằng họ thấy vài người sinh viên ở trọ nhà bên cạnh, hồi đó nhà nọ sang nhà kia, th́ chỉ cách nhau qua một cái vách gỗ mà thôi.
Tôi chợt nhớ ra rằng có lẽ, tôi đă trông thấy anh ta, độ vài hôm trước đây th́ phải. Đó cũng vào một buổi trưa hè như ngày hôm nay, khi tôi vừa đi băng qua cái sân con nằm giữa pḥng ngủ của gia đ́nh và gian nhà bếp, th́ tôi nghe thấy tiếng khúc khích cười từ một góc sân của chị Hiền và Thơm, cô bé gái giúp việc nhà. Thấy tôi tiến tới gần, chị Hiền bèn đưa cho tôi một que tăm, bảo khẽ tôi rằng lại cắm vào cái khe gỗ của cái vách ngăn đôi nhà tôi với nhà của người hàng xóm. Chị th́ thào " Mày lại đâm nó vào cái khe hở kia đi."
Tôi lom khom đến đấy, trông thấy ngay cái đầu của một anh chàng đang lúi húi nh́n vào cái kẽ hở qua sân nhà ḿnh. Tôi bèn cầm cây tăm đem trả lại chị Hiền. Thật tôi chẳng lấy làm thú vị ǵ với cái tṛ chơi đó cả. Ngộ nhỡ đâm mù mắt người kia th́ thật rơ là to chuyện. Tồi bỏ vào nhà trong, làm tiếp tục cái chương tŕnh đang dở dang của ḿnh về cái cuốn album.
Tai tôi lắng nghe, mà đầu th́ tự hỏi có nên nói cái chuyện kia cho Hằng hay không. Nh́n vào đôi mắt to đen ấy cứ sáng lên mỗi khi nhắc đến tên Lâm, đến những bài thơ Lâm làm tặng và những đêm nằm cùng nhau đếm sao trên trời thật là lăng mạn, không hiểu v́ sao mà tôi lại lặng im.
Rồi tôi hỏi tại sao Hằng lại nghỉ học năm ngoái, khuôn mặt xinh như hoa ấy chợt bỗng dưng đăm đăm buồn. Chị nói rằng chị phải ở nhà đế săn sóc cho ba cúa chị. Chị lại bảo tôi rằng ông không phải là cha ruột, và ông thường hay đánh đập chị. Chị c̣n nói về những cái bóng người trong đêm tối ... Cuối cùng th́ chị nói rằng chị chỉ muốn bỏ nhà trốn đi, mà không biết đi đâu.
Hằng Nga khóc và tôi cũng khóc theo chị.
Tôi chỉ biết đứng đó mà khóc chứ không biết nói ǵ với chị được. Cảm tưởng như là tôi đang đi đến cái “vùng nghiêm cấm" của ba mẹ bấy lâu nay. Cái danh giới, mà ba tôi đă vạch rất rơ cho chúng tôi, mỗi lần mà Ba đưa chúng tôi đi coi phim trong rạp xinê. Mỗi khi mà phim ảnh chiếu đến cái khúc mùi mẫn trai gái t́nh tứ, th́ y như là ba tôi đứng thẳng dậy, dứt khoát mà bảo chúng tôi phải đi theo Ba ra về. Chẳng cần biết là anh chị em tôi cứ ngoái cổ lại, cố xem cái đoạn cuối cuốn phim ấy nó đi đến đâu. C̣n hơn nữa, ba tôi cấm tuyệt đối chúng tôi đi coi phim mà không có Ba kiểm duyệt trước. Mặc kệ chúng tôi nài nỉ van xin đến thế mấy. Tiếc làm sao, những cái vé mời hàng tháng đến từ mấy rạp xinê trong tỉnh.
Bây giờ đứng ở đây với Hằng Nga, tôi cảm thấy trong ḷng, không muốn bước chân qua khỏi cái "hàng rào kẽm gai" mà Ba đă dăng ra cho chúng tôi. Không hiểu v́ sao, tôi vẫn chưa muốn vượt qua cái lằn dây vô h́nh kia ấy của mẹ cha mà bước sang "khu vườn cấm" nọ.
Hằng Nga hạ giọng nói thật là khẽ " Đừng nói với ai .. Hằng đang thai nghén ." Rồi nh́n vào cái giỏ đi chợ trống trơn, " Ước ǵ Hằng có thể vay tiền của ai được, Hằng đang túng bấn. "
Trong một thoáng, tôi nghĩ đến việc hỏi tiền mẹ tôi để giúp cho Hằng. Nhưng thốt nhiên, tôi buột miệng " Em có tiền ." Và rồi th́ là, trước khi mà tôi kịp bụm miệng mồm ḿnh lại, th́ tôi đă nghe thấy tiếng nói từ ngay trong miệng của tôi nó nói ra, nó bảo rằng, Hằng hăy đi theo với tôi về nhà.
Trong khi Hằng ngồi chờ tôi ở ngoài pḥng khách, tôi lục lọi đi t́m cái hộp gia tài quí báu nhất của ḿnh, lấy ra cái xấp tiền mới tinh hảo, gói cẩn thận vào trong cái phong b́. Ba Mẹ vẫn thường nói rằng khi giúp ai th́ phải khiêm tốn và vô cùng tế nhị. V́ " Cái cách ḿnh giúp người ta, th́ nó lại c̣n quan trọng hơn cả đồng tiền ḿnh đưa cho họ."
Dán cho thật là kín cái phong b́ ấy, mà hai bàn tay của tôi chúng cứ run rẩy. Không biết là tại v́ tôi đang trút cái gia tài thân yêu của ḿnh vào cái phong b́ kia, hay là v́ cái bí mật của cô bạn vị-thành-niên xinh đẹp mà tôi mới vừa nghe được.
Tôi tiễn Hằng Nga ra tới trước cổng nhà.
Hằng xoay ḿnh, đi hướng về phía căn nhà của người hàng xóm. Chân Hằng bước mà mắt không rời khỏi cái sân con đàng trước của căn nhà ấy. Nhưng cửa nhà vẫn c̣n đóng im ĺm, vắng hoe, không có lấy bóng dáng một người.
Tôi cứ nh́n măi theo cô bạn học-tṛ nhỏ bé ấy, khất dần sau gốc cây to già, từ bao đời vẫn cứ đứng trơ trơ bên con đường bụi đỏ.
Chợt tôi thấy thương Ba Mẹ vô cùng, và hiểu được ra cái sự nghiêm túc của Ba Mẹ đối với mấy chị em gái chúng tôi từ bao lâu nay.
***JDA***
Copyright © 2010
All Rights Reserved
August 7, 2010