Tấm Hình Kỷ Niệm với Ba Tôi
|
Tôi
nhớ ba tôi lắm!
Tôi ngồi đây, cô bé năm tuổi, trước cửa thềm nhà, mắt trông ra ngoài đường, ngóng chờ ba tôi. Lòng tự hỏi “cái gì ở ngoài kia đã giữ chân ba tôi lại?” Nếu Ba ở nhà bây giờ, thì hẳn là căn nhà này sẽ đầy vui tươi, rộn rã tiếng nói cười và mẹ tôi sẽ không còn than thở rằng một lúc phải gánh vác hai nhiệm-vụ trên vai, môt vai làm người nội-trợ quán-xuyến gia-đình, còn vai kia thì làm bố, thay ba dạy dỗ chúng tôi. Nếu Ba ở nhà bây giờ, thì thật là tuyệt-diệu. Ba sẽ vẫn ngồi ở gian phòng khách rộng rãi kia để đọc báo hay chuyện-trò với khách. Như thường lệ, chân Ba sẽ gác lên nhau, để một đầu gối trên sẽ rung tít lên không ngừng. Nếu bây giơ, thì có lẽ họ sẽ gọi Ba là người yếu thần-kinh, nhưng đối với tôi, thì tôi lại luôn nghĩ rằng ba tôi lúc rung đùi đó hình như là có một bản nhạc nào rất thú-vị ở trong đầu, và chiếc đầu gối kia của Ba cứ rung lên, mê-mải đuổi theo tiếng nhạc đó không thôi.
Tôi thì cũng sẽ đứng rình, sau chiếc ghế gỗ-lim trạm-trổ tỉ
mỉ kia của Ba, chờ dịp sẽ kê nhẹ chiếc cằm của tôi lên trên đầu gối ấy. Dạo đó vào năm 1951- chiến cuộc Việt-Nam sôi động, chỉ ba năm trước ngày chia cắt Bắc Nam. Mẹ tôi vẫn thường đi thăm ba một năm vài lần, những khi Ba không dời doanh trại được. Mẹ vẫn thường đi, chỉ có một mình, lúc đó bốn đứa chúng tôi còn bé lắm, đều dưới mười tuổi thôi, nên mỗi lần Mẹ đi xa là chúng tôi ở nhà với ông Huệ, người quản gia, chị vú em và mấy người làm.
Chiếc xe jeep của ba tôi đang chạy cán vào mìn đặt ngay trên đường đi, ba bị hất vào ruộng lúa, nhờ mạ non và nước ở trong ruộng vừa ngập đến cổ chân, đã biến thành tấm thảm êm, đỡ thân Ba ngã xuống.
Ba là người sống sót toàn-vẹn nhất. Người tài-xế bị mất hai
chân, còn ông Colonel thì chết ngay lúc đó. Biến cố này, đã tạo thành
những giấc mơ kinh- hoảng của Ba mãi mãi về sau. Vì chỗ ông Colonel ngồi
hôm đó là chỗ ba tôi ngồi mỗi ngày khi Ba đi thăm doanh trại. Ngày hôm
đó, ông thình lình đến thăm trại, ông ta
Nhìn anh ta bận rộn, tới lui, lăng xăng sắp xếp chỗ đứng cho khách, rồi chạy lại đàng sau cái hộp maý ảnh ngắm nghía, tôi sực nhớ ra câu hỏi của tôi, mỗi khi tôi quanh quẩn chờ ba ở đàng trước cửa nhà. Tôi vẫn thường nghe nói rằng, chụp hình là để ghi giữ lại những gì mình không muốn quên sau này, tôi bèn liếc nhìn cái hàng rào bằng gỗ đánh dấu câu hỏi của tôi với ba vào đấy. Người thợ chụp hình đã không còn loay hoay với ống kính của anh ta nữa, nhìn chúng tôi lần chót rồi nói, “đứng vậy được lắm, xin đừng nhúc-nhích nhá” rồi chui ngay vào cái hộp có tấm vải đen trùm kín mít đầu anh ta, một cánh tay giơ cao cái đèn lên khỏi đầu. Sau tiếng phát nổ nhỏ, một làn khói trắng tỏa ra, mịt mù như sương, rồi thì đến anh thợ chụp hình, chui ra khỏi tấm vải đen thui ấy, và anh ta toe toét miệng cười.
Tôi chắc rằng, ba tôi có lý do ngày hôm ấy, đi chụp chung
tấm hình với các con của ba. Và tôi cũng rất yên-trí là đã để câu hỏi
kia cùng với Ba trong tấm ảnh đó. |
***JDA***
Copyright © 2010
All Rights Reserved
June 20, 2010