GIÃ TỪ SÀIGÒN !
|
||
|
Lần
đầu tiên tôi mặc áo dài, năm tôi lên 6 tuổi. Ngày hôm ấy, ba tôi mời người hàng xóm, thợ chụp hình, đến chụp tấm ảnh đông đủ gia-đình tôi lúc đó. Tấm ảnh cuối cùng, ở căn nhà ưng ý nhất của mẹ tôi. Tôi tung tăng trong chiếc áo dài mới, không hề biết rằng, chỉ vài hôm sau đó, ba mẹ tôi, lặng lẽ rời miền Bắc vào Nam, không một lời từ biệt. Chiếc áo đài đã bao năm, từ khi khôn lớn, luôn luôn đi cùng với tôi, những lúc đi học, những khi đi làm, ngày lễ tết, hội hè, họp mặt. Mỗi khi đổi kiểu là tôi mặc kiểu mới ngay, Lúc thì kiểu tà dài, có khi tà lại ngắn, Lúc thì cổ cao, rồi cổ sẻ. Lúc thì tay thật rộng, có lúc tay lại bó, Lúc thì lưng để hở, lúc lưng che. Tà áo dài mãi mãi là tiêu-biểu cho người con gái Việt, và nó cũng còn là niềm hãnh-diện của riêng tôi. Sài Gòn, sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, phong trào mặc áo dài không còn thịnh hành mấy nữa. Tôi bèn nhờ cô bạn cùng sở, đang học thêm nghề thợ may để kiếm sống, cắt nhửng chiếc áo dài của tôi ra thành áo ngắn, còn hai tà thì khâu may, biến chế thành áo cho các cháu mặc. Ngắm các cháu, con bà chị gái, lúc đó chỉ độ năm ba tuổi tung tăng trong những tà áo cũ của dì, lòng tôi âm ấm lại, như một chút nắng hè trong gió lạnh chuyển vào thu. Năm 1980, tôi ra đi vội vã, không một lời từ biệt. Đến Mỹ năm 1981, nhìn quanh, không thấy bóng dáng của một chiếc áo dài. Tôi thầm nhủ, thôi thì mình "Ở đâu phải theo đấy" như lời ba tôi vẫn thường căn dặn. Thôi thì từ nay, sẽ chẳng còn dịp để mặc đến những chiếc áo dài. Nhưng mà rồi, một cơ-hội tốt đã đến với tôi. Sau ba năm làm việc cho hãng bảo-hiểm Met Life, lần đầu tiên, tôi may mắn đạt được giải Leader Conferences, rồi lại cùng một lúc, đạt được giải Million Dollar Round Table (MDRT). Tôi bèn nhờ cô Tiểu-Linh vẽ cho một chiếc áo dài màu vàng, tà điểm hoa cúc trắng thật là xinh xắn. Ngày đại-hội toàn-quốc ở San Francisco năm 1984, tôi đã liều mình mặc chiếc áo dài này để đi nhận giải Leader Conferences. Rồi sau đó, tại đại-hội thế-giới Million Dollar Round Table, với niềm hãnh-diện riêng tư, cũng vẫn chiếc áo dài này, tôi lại mặc đi dự cùng với hàng ngàn người đến từ khắp nơi trên thế-giới. Cô bạn gái thì thầm vào tai, “Bạn làm cho MetLife của nước Mỹ đấy nhé !”, tôi chỉ cười, giả mù sa mưa. Sau khi buổi lễ chấm dứt, ông President của MDRT vẫn còn ở trên khán đài, tôi lấy hết can đảm, đến xin ông chụp với tôi tấm hình kỷ niệm. Trong thâm tâm, tôi biết rất rõ rằng, dù một mai, dẫu tôi có gặt hái được những gì hơn nữa, đây chỉ còn lại là “một-lần-cuối-cùng” rồi thôi. Chiếc áo dài yêu dấu và tôi, đứng cùng nhau chung một lần hãnh-diện, một lần này cho tất cả mọi lần trước đó, và mãi mãi về sau, trên cái sàn sân khấu quốc-tế đã đóng cửa, đã hạ màn, vì lịch sử đã than ôi ! … đã vừa lật qua sang một trang sách mới. Chút thành-quả của người con phương xa, trong chiếc áo dài Việt Nam, tấm tình quê-hương trân-trọng. Tôi nhìn vào ống kính nhủ thầm: “Sài Gòn ơi, Việt Nam ơi, xin từ biệt!” ***JDA*** Copyright © 2010 All Rights Reserved January 27, 2010 |