HOA HẬU LĂ0 BÀ 2008

  ... Mẹ tôi "Hoa-Hậu" ...

Home MẸ TÔI 2008

 

  Mẹ tôi  "Hoa - Hậu"  

 

   Ngày Hiền Mẫu của Hội Phụ Nữ Viêt-Mỹ tổ chức năm 2008, mẹ tôi,  96 tuổi được thắng giải "Trang Phục Đẹp" và được là Hoa Hậu của buổi dạ tiệc hôm ấy .

   Chị bạn ngồi cạnh, ghé tai tôi hỏi khẽ " Mẹ cô đă gần trăm tuổi mà vẫn c̣n minh mẫn sáng suốt , cụ có bí quyết ǵ không hả cô ?"

   Câu hỏi đó khiến tôi liên tưởng đến cuộc đời vất vả của Mẹ .

   Mẹ sinh ra và lớn lên từ Bảo Châu, một ngôi làng nhỏ thuộc tỉnh Hưng Yên, Bắc Việt. Ông ngoại làm điền chủ họ Dương. Mặc dù là con gái trưởng mà từ khi c̣n rất trẻ, mẹ đă  không chịu theo gót chân ông, mẹ cứ nhất quyết theo bạn bè  đi đông đi tây buôn bán . 

   Đảm đang nổi tiếng nhất trong làng, vào năm Mẹ mười hai tuổi, ông nhận lời cầu hôn của bên nội cho Ba. Lúc đó, Ba mới chỉ là cậu học tṛ nghèo trường tỉnh, đi đôi guốc mộc, sáng sáng qua cổng nhà ông, Ba chỉ biết gơ guốc thât kêu chứ chưa hề dám hẹn ḥ gặp mẹ. Cho đến năm mười tám tuổi, mẹ tôi mới chính thức làm dâu nhà cụ đồ nho họ Nguyễn .

    Gia đ́nh chồng thanh đạm, ba tôi phải đi chinh chiến xa nhà, Mẹ ở lại một ḿnh quán xuyến nuôi ông bà cô chú .

   Rồi từ những ngày lặn lội quẩy gánh từ chợ nọ đến huyện kia, từ những ngày chắt chiu dành dụm, mua từng lô đất nhỏ ghép thành ngôi vườn lớn, Mẹ đă tạo nên cơ nghiệp đầu tiên ở quê nhà, mà ngày nay đă được năm bẩy gia đ́nh chia nhau sinh sống. Rồi từ những ngày quán xuyến tảo tần, Mẹ lại xây được ngôi nhà đầu tiên của Mẹ ở tỉnh Hưng Yên, mà bây giờ đang làm vườn trẻ. Năm ấy là năm đói kém, những người làm này, măi về sau vẫn thường đến thăm, cám ơn mẹ đă giúp họ qua khỏi lúc khó khăn.

   Từ những ngày lo âu thấp thỏm v́ chiến tranh ŕnh rập đến xóm làng, mẹ dắt đàn con ra tỉnh ở. Sau bao nhiêu gầy guộc ưu tư, ngày hai miền đất nước chia đôi, mẹ đă lén lút chuyến đàn con rời HưngYên ra Hà Nội, di cư Nam theo Ba. Ông ngoại tiếc công tiếc của, bảo mẹ hăy để anh Ba hay chị Hai ở lại để giữ lấy cửa nhà vườn ruộng. Mẹ nhất quyết bảo rằng, Ba đi đâu th́ Mẹ đi theo đó, và Ba Mẹ đi đâu là phải có tất cả đông đủ các con.

    Ư chí cương quyết ấy của Mẹ đă là căn bản mầu nhiệm cho cái ư niệm mái-ấm-gia-đ́nh trong tôi. Nó cũng là bằng chứng hiển nhiên của cái nghị lực vô biên nơi Mẹ, trong phút giây mẹ tôi quyết định phải chia xa với các con ḿnh. Lúc mà Mẹ cho phép chúng tôi đi vượt biên sau tháng tư năm 1975.

   Quyết chí theo Ba để giữ vẹn gia đ́nh, mẹ tôi đă dắt đàn con theo Ba về miền đất đỏ cao nguyên hiểm trở. Miền đất xa lạ này, mà rồi sau đă thành nơi các con của mẹ lớn khôn với bao nhiêu kỷ niệm thơ ấu êm đềm. Nơi này cũng là nơi Ba hưởng những tháng ngày hưu trí, thú điền viên cùng những cây cà phê hàng hàng lớp lớp, hoa trắng ngạt ngào thơm .

   Nhưng rồi tiếc thay, chiến tranh lại lan tràn đến bờ rừng băi rẫy. Ba vẫn c̣n muốn nấn ná với cuộc sống b́nh dị ở cái nông trại đó. Mẹ th́ đă nhất quyết đưa các con về Saig̣n yên ổn, t́m môi trường để các con của mẹ tiến bộ việc học hành. Cái giấc mơ duy nhất trong suốt cuộc đời của Mẹ.

Mẹ tôi cuối cùng đă thắng, năm xưa Mẹ bỏ cơ nghiệp theo chân Ba vào miền Nam, năm nay, Ba bỏ thú thanh nhàn ẩn dật, đi theo Mẹ vào Sài Gon với các con của Ba của Mẹ .

   Về đây, Ba tôi lại cặm cụi với bụi kiểng ở trên lầu, ngày ngày cùng đạo hữu gầy ra một ngôi chùa nhỏ, nghiên cứu sách kinh .

   Nhưng rồi th́ chiến tranh lại lan tràn về sài G̣n. Thủ đô ánh sáng miền Nam , bỗng chốc mà biến thành băi lửa đỏ bốc cháy, thảm khốc hăi hùng. Trong cái trận băo chiến kinh hoàng thất đảm - ngày mất đi mảnh đất của miền Nam năm ấy - gia đ́nh tôi đă tan tác như một bụi lan rừng, mặc cho cơn gió lốc cuốn xoay, không c̣n biết bến bờ nào làm nương dựa, không biết ḿnh sẽ bay về đâu t́m một chốn dung thân.

   Để rồi, mặc cho cái ngày xưa, Mẹ đă một lần, cương quyết buông bỏ hết của cải đă khổ công tạo dựng ở miền Bắc, theo Ba vào Nam, chỉ là để muốn giữ cho gia đ́nh tôi được c̣n nguyên vẹn. Mà giờ đây, lần đầu tiên trong đời, tôi nghe thấy Mẹ tính toán chuyện chia ly cách biệt với đàn con. Ba tôi, một lần nữa, đă lại buông xuôi theo ư mẹ. Ba chỉ biết ngày đêm cầu nguyện cho các con ḿnh thoát qua cơn giông gió, băo táp ngoài biển Đông. Cầu mong sao có c̣n ngày gặp lại. Nhưng cái ngày đoàn tụ ấy, than ôi ! mẹ tôi đă một ḿnh hoang mang ra đi đơn lẻ. Ngày mơ ước đó đă và sẽ vĩnh viễn suốt đời vắng bóng dáng của Ba tôi.

   Ở xứ người xa lạ, mẹ tôi, vào tuổi 75, đă hội nhập với cuộc sống mới với tinh thần thật là can đảm. Mẹ cương quyết dấn thân làm gương mẫu cho chúng tôi dù ở tuổi leo lắt xế chiều .

   Một đôi lần mẹ tôi tiếc công của đă mất hết ở quê hương, mà mẹ dự tính sẽ dành cho các con mỗi đứa một dinh cơ. Tôi chỉ vào trán và đầu gối mẹ tôi mà thản nhiên nhắc mẹ," Nếu mẹ mà giữ được cái trí tuệ này c̣n sáng suốt tinh khôi, hai cái chân này cứng cát vững vàng, th́ đó là món quà chúng con quí nhất". Dạo sau này mẹ tôi hay than," Con ơi, bây giờ mẹ đă dở lắm rồi, mẹ giữ được ngày nào hay ngày ấy mà thôi. Mẹ không c̣n giúp ǵ cho các con được nữa". Ư chừng như là mẹ tôi áy náy, chỉ sợ rằng, sẽ sớm muộn ǵ trở thành gánh nặng cho các con của mẹ không chừng. Đó là điều mà mẹ tôi âu lo nhất. Mẹ vốn không bao giờ muốn phiền lụy đến ai. Như thể là môt cái khế-ước t́nh nguyện đến trong đầu óc Mẹ. Mẹ phải khoẻ mạnh để giữ các con của Mẹ măi gần gũi, Me chỉ sợ cái giảm suy yếu ớt tuổi già sẽ tạo khổ cho các con, các con sẽ xa dần Mẹ. Mẹ không muốn mất một đứa con nào của Mẹ.

Tôi thầm nhủ “Mẹ sẽ giữ được v́ mẹ yêu chúng con. Nhất lại là cái ư chí của mẹ rất mạnh mẽ. Khi đă muốn, chắc chắn là Mẹ sẽ làm được việc."

   Lúc chúng tôi dắt Mẹ đi dự trang phục đẹp, mẹ ngơ ngác nói với tôi," Con ơi, Mẹ th́ quê mùa quá!". Tôi th́ thầm "Mẹ cứ cười như mẹ vẫn hay cười với bà cụ già hàng xóm người Mỹ của con là được lắm rồi ". 

Ngày xưa các con nghe theo lời mẹ, giờ mẹ già yếu, mẹ lại đi theo chúng con. Mẹ chỉ biết chiều ư các con của mẹ, và mẹ làm với tất cả những ǵ mẹ c̣n lại trong cái vóc h́nh gầy guộc monh manh - Chỉ muốn để cho các con vui, chỉ mong sao các con sẽ c̣n quây quần hoài bên mẹ - Mẹ cũng không cần biết nữa, là sẽ làm ǵ. Mẹ chỉ sẵn sàng làm, với tất cả tấm ḷng của người làm mẹ, mối t́nh mẹ luôn luôn dành sẵn cho các con ḿnh. Mẹ trao hết lại cho các con, tất cả chút ǵ c̣n sót lại ở nơi Mẹ , trong đoạn cuối cuộc đời này .

   Tôi thầm nghĩ ,"Có lẽ Mẹ khoẻ mạnh, Mẹ rực rỡ đêm nay v́ niềm vui đă lộ trên gương mặt ấy.  Và cũng c̣n có thể là, các con của Mẹ đă cùng nhau kê vai chia sẻ với Mẹ lúc sức yếu tuổi già. Mẹ tôi đă không cô đơn, chúng tôi đă cố gắng để không làm Mẹ buồn."

T́nh yêu đă sáng ngời trên Mẹ, và ư chí gắn liền t́nh mẫu tử đă được phơi bày, đă biểu lộ ở cái kết quả trong vai tṛ mẹ tôi đóng trên cái sàn sân khấu lúc đó- Tất cả nghị lực của mối t́nh thâm đă được giản dị trả lời: "Mẹ tôi Hoa -Hậu".

 

   Đẹp biết là bao, món quà cuối đời Mẹ để lại.

Chúng con trân trọng nhận lấy món quà tinh thần của Mẹ ban cho và chúng con cám ơn Mẹ.

"Mẹ ơi , Mẹ có biết hay không  ... "

Mẹ suốt cuộc đời và măi măi là Hoa-Hậu của riêng con! " Con Yêu Mẹ! "

  

                                        

 

 

Hit Counter

 

Copyright © 2010

  All Rights Reserved

  May 2,2010